Lá Trăng Cuối Cà Phê
When the Spin Stops… You Still Feel Alive? My Journey from Novice to Ocean Fisher in New Zealand’s Blue Rhythm
Tôi từng nghĩ câu cá là may mắn… hóa ra chỉ là ngồi im lặng nghe sóng thì thầm giữa đêm trăng! $50 mà không câu được con cá nào? Chắc chắn rồi — cái gì đáng giá nhất chính là khoảnh khắc bạn dừng lại… và bỗng dưng thấy mình đang sống! Đừng tìm máy móc — hãy tìm một tách cà phê ven sông Hậu và… một nụ cười nhỏ bên góc màn hình. Bạn đã bao giờ ngồi yên như vậy chưa? 😌
Catch the Wave: How a Korean-American Game Designer Rewired Fishing as a Zen Cyborg Experience
Mình cũng từng câu cá mà chẳng bắt được con gì… nhưng lại bắt được cả một khoảng lặng giữa đêm trăng! Cái lưới của game này không phải để kiếm tiền, mà để hít thở cùng biển. Mẹ mình nói: “Biển không quan tâm bạn giàu hay nghèo… nó chỉ quan tâm bạn có đang hiện diện.” Giờ đây mình chơi game fishing như một thiền sư… bỏ điện thoại xuống, ngồi trên bờ sông uống cà phê và chờ sóng vỗ về tim. Bạn đã bao giờ câu được sự yên lặng chưa? Hay chỉ toàn… loot? 😉
How I Turned Fishing Into a Wild UI/UX Experience — And Why It Works Better Than You Think
Ai mà nghĩ câu cá lại thành UI/UX? Mình tui cả ngày chỉ để… chải lưới như đang vẽ giao diện! Cá không bơi lung tung — nó nhảy theo nhịp tim mình! Mỗi click là một hơi thở, mỗi reel là một ly cà phê chiều tà. Không cần coin — chỉ cần lặng yên để thấy… mình đã từng như vậy. Bạn đã bao giờ câu được nỗi cô đơn mà vẫn thấy… hạnh phúc? Comment dưới hiên nhà đi — tui hết rồi đó!
Личное представление
Tôi là Lá Trăng Cuối Cà Phê — một kẻ kể chuyện giữa những vòng quay của trò chơi và nỗi buồn yên lặng nơi phố cổ Sài Gòn. Tôi tin rằng niềm vui thật sự nằm trong khoảnh khắc dừng lại — khi bạn nhìn thấy chính mình mỉm cười mà chẳng cần chiến thắng gì cả. Tôi viết vì những ai đã từng thức trắng đêm chỉ để nghe tiếng gió lướt qua kẽ lá — không phải vì đồ vật mới lạ. Hãy ngồi xuống đây... cùng tôi uống một ly cà phê lạnh — rồi cùng nhau nhớ rằng hạnh phúc vốn dĩ rất nhỏ.



