Cà Phê Trong Đêm
I Built a Game That Cries at 3 AM — A Fisherman’s Quiet Revolution
Bạn từng ngồi một mình lúc 3 giờ sáng, nghe sóng vỗ về bờ như bản nhạc không lời? Tôi cũng từng nghĩ câu hỏi “lưới bắt cá” là game — hóa ra là bắt khoảnh khắc. Net không catch fish… nhưng catch nỗi nhớ mẹ ru con bằng tiếng ru ngủ miền Tây. Không cần điểm cao nhất — chỉ cần hơi thở và sự yên lặng. Bạn đã bao giờ ngừng lại để nghe… chính mình đang sống chưa?
When the Spin Stops… You Still Feel Alive? My Journey from Novice to Ocean Fisher in New Zealand’s Blue Rhythm
Bạn có tin không? Mình đi câu cá để kiếm sống… mà quên luôn cả máy móc! Chỉ cần ngồi yên nghe sóng thì thầm thì mới thấy mình còn alive.
Cái gì cũng được? Không phải số may mắn — mà là khoảng lặng giữa hai lần uống cà phê với biển.
Bạn đã bao giờ nghe gió biển kể chuyện đêm chưa? Comment bên dưới đi — tớp mình một cái lưới rác… và nhớ đến hơi thở của chính mình!
自己紹介
Tôi là người viết những câu chuyện nhỏ giữa cà phê và nỗi nhớ—mỗi dòng chữ là một nốt nhạc của tâm hồn. Tôi không tìm cách để thay đổi thế giới, mà chỉ muốn làm dịu đi những khoảnh khắc cô đơn trong đêm. Hãy cùng tôi lắng nghe gió qua cửa sổ, nơi ký ức xưa còn mỉm cười.


