Game Demo

Tôi Chơi Game Khóc Lúc 3 Giờ Sáng

by:LunaSkyWalker942 tuần trước
1.07K
Tôi Chơi Game Khóc Lúc 3 Giờ Sáng

H1: Đêm tôi thiết kế trò chơi khóc Tôi thức dậy lúc 3 giờ sáng—không phải vì lỗi, mà vì trò chơi thì thầm trở lại. Không trong mã, mà trong hơi thở. Mẹ tôi thì thầm ru con bằng lời ru Quảng Đông trong bếp. Cha tôi lập trình ở Thung Lũng với bàn tay lặng lẽ. Chúng tôi không nói về ‘sự tương tác’—mà nói về sự hiện diện. H2: Sự Tĩnh Lặng Của Đại Dương Tôi xây trò chơi này trong ba năm cô đơn tự do. Mỗi màn hình là thiền định: nhịp nhàng ánh sáng trên mặt nước—không bùng nổ, không bảng xếp hạng—chỉ có nhịp điệu. Những vì sao không nháy để giữ bạn chơi. Chúng nháy để nhắc bạn rằng bạn vẫn còn đây. H3: Không Thuật Toán, Chỉ Tiếng Vang Tôi từ chối tối ưu hóa cho ROI. Thay vào đó, tôi nhúng RTP làm nhịp tim—không phải điểm thưởng dữ liệu. Người chơi không ‘chiến thắng’ kho báu đại dương. Họ nhớ hơi thở đầu tiên sau khi mất tất cả. Đây không phải game play.—Nó là nỗi buồn hóa thành ân sủng. Một lời cầu nguyện kỹ thuật số với ánh sáng san hô và thủy triều. Bạn đến đây không vì điểm số.—Bạn đến vì bạn cảm thấy cô đơn—and cuối cùng nhớ lại cách cảm nhận.

LunaSkyWalker94

Lượt thích46.27K Người hâm mộ1.43K

Bình luận nóng (3)

LeCygneNocturne
LeCygneNocturneLeCygneNocturne
2 tuần trước

J’ai conçu un jeu qui pleure à 3h… et non, ce n’est pas un bug — c’est mon âme qui respire en code. Ma mère chantait des berceaux en cuisine, mon père codait en Silicon avec la main dans le silence. Pas de leaderboard, pas de points : juste une émotion qui tremble comme une vague à minuit. Les joueurs ne gagnent pas… ils se souviennent d’avoir été seuls. Et vous ? Vous avez aussi pleuré devant votre écran cette semaine ? 🌙️

864
73
0
轉轉Joyce
轉轉Joyce轉轉Joyce
2 tuần trước

凌晨三點,遊戲居然自己哭咗?!我以為係bug,原來係心流理論成真——你唔玩到分,但你真係為咗「存在」而喺度。媽媽嘅催眠曲同埋爸爸嘅矽晶片,在廚房一齊奏出無聲交響。呢啲唔係遊戲,係靈魂嘅禱文啊~下次你再熬夜,記得返身睇住自己:『原來我哋都唔想贏,只想被記得』。你有冇有打過點?有!但你先要呼吸。

962
77
0
SpinQueenNG
SpinQueenNGSpinQueenNG
1 tuần trước

I built this game not for profit… but because my dad coded in Silicon with quiet hands and my mum hummed Cantonese lullabies while I cried over ROI. The stars blinked not to keep me playing — but to remind me I was still here. No algorithms. Just echoes. And yes, I’d rather lose my first breath than ‘win’ deep-sea treasures. Who else would code at 3 AM just to feel something? 🤔 Drop a comment if you’ve ever hugged your code like it’s your last parent.

496
88
0
Phiêu lưu biển cả